yêu, là viên minh châu của đời Liên: – Ừm, thì gọi là Tuấn. Thế Tuấn lớn rồi thì Tuấn đã có người yêu chưa? Tuấn lắc đầu, trả lời mẹ gọn lọn: – Con chưa. – Thế mà kêu lớn rồi. Liên bĩu môi trêu lại con. Và hình như là Tuấn biết bị mẹ cho vào tròng, cu cậu định thò tay xuống véo vào eo mẹ nhưng tay chưa kịp chạm vào người Liên thì dừng lại, có lẽ con sợ một điều gì đó. Cũng phải thôi, Liên đang mặc một đồ ngủ mong manh, bằng vải lụa có thêu hoa, áo cộc tay có nút cài ở giữa, còn quần thì chỉ